KOIZORA. Yêu tuổi 17

>> Saturday, November 28, 2009

Đây là bài viết của bạn chapichuse tại diễn đàn DienAnh.Net. Mọi trích dẫn xin vui lòng trích rõ nguồn.

Để tìm hiểu về bộ phim KOIZORA (thông tin, hình ảnh, download, OST) xin các bạn click vào link này. Các thông tin khác liên quan đến bộ phim có thể tại link này


Nếu các bạn có bất kỳ bài viết nào về các bộ phim của Haruma (bình luận, cảm nhận, ...) xin đừng ngần ngại chia sẽ với các fan của Haruma. Vui lòng liên lạc với chúng tôi qua chatbox - nằm bên phải của site. Xin cám ơn :)


Xin lưu ý nội dung bài viết có tiết lộ nội dung film. Mình nghĩ các bạn nên xem phim rồi đọc bài viết này sẽ hay hơn






“Anh ấy là người thế nào ?”
“Anh ấy hệt như dòng sông, cứ trôi chảy mãi, cuốn phăng đi mọi thứ…và em đã bị bỏ rơi.”
Hai năm sau mối tình thứ nhất, Hiro đã ở lại trong kí ức của Mika cô đọng trong dữ dội và chảy xiết như dòng nước bên bến sông hai người hẹn hò năm xưa. Mối tình đầu của Mika đến vào đầu cao trung – một mùa thu sóng sánh ánh cầu vồng. Hiro đã cho cô bé bình dị, lặng lẽ một tình yêu mãnh liệt, hân hoan và đau đớn.

“Hiro, nếu em không gặp anh, đã chẳng có nhiều đớn đau đến thế.”

“ Nhưng nếu không gặp anh, em đã chẳng được sống những ngày tháng vui vẻ, nhiều niềm vui, hạnh phúc vô bờ.”

Cậu ta đến trong cuộc đời Mika đột ngột như thể thế giới này là một sự tình cờ. Một ngày nọ, Mika đánh mất điện thoại di động ở thư viện trường. May mắn chăng, cô ấy tìm thấy nó. Và cũng bắt đầu từ phút giây Mika tìm thấy chiếc di động, những cú điện thoại của một người lạ mặt âm thầm xuất hiện. Mika không từ chối người con trai đặc biệt hàng ngày gọi điện thoại cho cô mà luôn đón chờ với tất cả sự hồn nhiên bồng bột. Họ gặp nhau. Trái tim trong sáng của cô bị Hiro chiếm trọn dễ dàng đến khó tin. Mối tình đó khởi đầu ngọt ngào và suôn sẻ quá…cứ như đang dự cảm một điều gì chẳng lành.

Tình yêu đầu tiên.

Ngỡ như Mika đã sống bình lặng bấy lâu nay chỉ đển chờ ngày Hiro đến. Người con trai ấy đã dẫn cô đi đến tận cùng cả nỗi đau và niềm hạnh phúc. Cảm xúc cả cuộc đời Mika hẳn cũng không đủ đánh đổi 1 năm yêu Hiro. Nhưng rồi…cũng đột ngột và khó hiểu như ngày cậu xuất hiện, Hiro rời xa Mika không một lời giải thích.

“Bạn có hạnh phúc không ? ” – Một ngày trước khi tốt nghiệp, Mika viết trên tấm bảng trong thư viện.
“Tôi đã từng một lần hạnh phúc.” – Ngày tốt nghiệp, Mika thấy có ai đó trả lời.

“Hiro, anh giống hệt dòng sông”
"Uhm, Mika. Nhìn bầu trời kìa. Anh muốn là bầu trời để lúc nào cũng có thể dõi theo và bảo vệ em. ”

Hai năm sau ngày chia tay với Hiro, một năm sau khi vào đại học, có lẽ Mika đã không còn nhớ những câu trao đổi vu vơ trên. Cô ấy đã gặp một tình yêu thứ 2 êm đềm và dịu dàng. “Tôi đã quên sạch chuyện cũ, chỉ còn nhớ về nó vào một ngày duy nhất trong năm, ngày hôm đó.” Đêm giáng sinh hàng năm, Mika quay lại bồn hoa nhỏ trong trường để nhớ về đứa con đã mất. Ba năm trước, Mika và Hiro đã có một đứa con. Hai con người đó, vào giây phút ấy, ở độ tuổi kia, đã háo hức mong chờ một đứa bé như thể nó là tặng vật lớn nhất tình yêu có thể ban cho loài người. Nhưng Mika đã mất đứa bé khi nó còn chưa kịp thành hình trong bụng mẹ.Cô ấy vừa thấy hạnh phúc đến dịu dàng trong một luồng chói lóa đã lại cảm giác toàn thân bật máu. Đứa bé chết, Mika và Hiro không hề có nổi một cái xác để chôn. Họ chỉ có thể hứa với nhau : đêm giáng sinh hằng năm sẽ đến bồn hoa nhỏ nơi hai người gặp nhau lần đầu cầu nguyện cho nó. Năm nào Mika cũng đến. Năm nào cô cũng tìm thấy một đôi găng tay len và một con búp bê tuyết nhỏ xíu để bên bồn hoa. Đôi găng tay năm này lớn hơn năm trước như thể đếm số tuổi của đứa bé và vô hình đếm số năm tình yêu kia lớn dần lên. Có phải Mika đã quên ? Hiro chưa bao giờ quên.

Hai năm sau ngày chia tay, họ tình cờ gặp lại trong đêm Giáng sinh.
“Tại sao chúng ta lại thành ra thế này ? ”
Mika không quên. Chỉ mình Hiro quay bước. Cô ấy đuổi theo. Những mong níu giữ. Nhưng rồi khi phải phân vân giữa hai con đường, một trở về ôtô nơi bạn trai đang đợi, một mải miết theo những dấu giày của Hiro, Mika đã quyết định, thà chọn một tình yêu “dịu êm, sâu lắng như biển cả” và rời bỏ “dòng sông trôi chảy ” của mình. Mika đã không hề biết rằng Hiro là một bầu trời luôn bao bọc quanh cô.
“Nếu hôm đó, em lựa chọn con đường kia, có lẽ chúng ta đã khác chăng?”
Chỉ đến khi mất Hiro vĩnh viễn, Mika mới hiểu ý nghĩa của bầu trời.

“Ánh nắng chan hòa sưởi ấm cả đất trời.
Ánh nắng dịu dàng,
Chỉ có thể thấy được sau khi bị lạc lối.
Đó là ánh nắng,
Hiro mang đến cho tôi.”

Giáng sinh năm sau, vẫn người tuyết bé xíu và một đôi găng tay, người đến không còn là Hiro nữa.

“Chị, Hiro có đấy không?”
“Nếu có duyên, hai đứa tất sẽ gặp lại.”

Chúng tôi đã chạy một vòng thật lớn.
Nhưng.
Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới được nơi chúng tôi mong đợi.

Hiro là bầu trời luôn ôm ấp và dõi theo Mika trong suốt cuộc đời, từ cái ngày họ chạm vào nhau cho đến tận khi cậu ấy mỉm cười từ giã cõi đời.
“Anh sẽ là bầu trời của em. Bầu trời trong xanh là Hiro đang hạnh phúc. Bầu trời có mưa là Hiro đang khóc. Lúc hoàng hôn là anh đang đỏ mặt. Còn khi màn đêm buông là anh đang vỗ về ôm ấp em.”

1 comments:

Anonymous,  February 17, 2010 at 8:31 AM  

O.O
Oh, hình như có nhầm lẫn gì đó vì : sao nội dung bài viết này giống hệt nội dung bài review của tôi : http://community.livejournal.com/all_for_review/8967.html

Post a Comment

Related Posts with Thumbnails

  © Blogger template Webnolia by Ourblogtemplates.com 2009

Back to TOP